Mỗi khi bức xúc người dân lại cho mình cái quyền tự xử dù người đó là ân nhân hay là kẻ trộm.
Từ trước đến nay người Việt Nam vẫn
được cái tiếng sống tình cảm, trọn đạo nghĩa tình và là nơi sáng lạn
niềm tin về hai chữ ân nghĩa. Vậy mà, thời nay ân nghĩa đã bị bạo lực
làm cho lu mờ. Hỏi người dân ai cũng quý trọng nghề y, coi bác sĩ như mẹ
hiền, như ân nhân cứu mạng cho mình nhưng xét lại nhiều vụ việc người
Việt cũng chẳng tha cho người được coi như từ mẫu ấy.
Gần đây nhất, ngày 13/8, trên báo
VietNamNet người ta đưa thông tin về các bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Hà
Tĩnh đã bị người nhà bệnh nhân đánh cho bầm dập, phải khâu ở mặt mà
người viết lại thấy chạnh lòng.
Nguyên nhân sâu xa được báo chí cho hay,
bệnh nhân Nguyễn Xuân Hồng (75 tuổi, trú xã Cẩm Thăng, Cẩm Xuyên) điều
trị tại khoa Chấn thương, sau khi được tiêm thuốc đã xảy ra tai biến,
nguy cơ tử vong. Bệnh nhân nhanh chóng được chuyển lên khoa hồi sức tích
cực để cấp cứu. Lúc này bệnh nhân đã lâm vào tình trạng ngừng tuần
hoàn, chết lâm sàng.
Bức xúc vì người nhà tử vong, người thân
của ông Hồng đã lao vào đánh bác sĩ Mai Văn Lục (Trưởng khoa Hồi sức
cấp cứu), bác sĩ Trung bị đánh rách giác mạc, đập vỡ kính cận, y tá Lê
Anh Quang, y tá Thảo (khoa chấn thương) bị đánh sang chấn vùng đầu, bầm
tím. Bằng sức mạnh hội đồng và lấy vin vào bức xúc thì có mấy ai thắng
được sức mạnh quần chúng đâu.
Đau khổ nhất là vị bác sĩ 60 tuổi Phạm
Đức Giàu, công tác tại khoa Ngoại, BV Đa khoa Vũ Thư, Thái Bình bị người
nhà của bệnh nhân đâm chết ngay trong phòng cấp cứu chỉ vì "không chịu
ra làm cấp cứu" - theo lời khai của nạn nhân. Tuy nhiên, theo nhân chứng
cũng như hồ sơ lưu tại bệnh viện thì bệnh nhân đã tử vong trước đó.
Không lẽ bác sĩ là thánh hay sao mà muốn cứu ai là cứu được, có thể
khiến người chết sống lại. Ấy đấy, có ai hiểu cho người thầy thuốc đâu.
Đúng là cứu người lại gặp nạn.
Ân nhân cũng bị người Việt đánh chém chẳng tha |
Cái chết của người bác sĩ càng làm day
dứt bao lương tâm của người Việt. Ấy, còn chưa kể đến biết bao nhiêu
trường hợp nữa mất nghiệp vì người nhà bệnh nhân. Nếu xảy ra tai biến
cho bệnh nhân thì cái nghiệp bác sĩ cũng mong manh như lá vàng trước gió
vậy.
Nói đến đây, người viết nhớ đến câu
chuyện đánh hội đồng những kẻ trộm. Thời nay kẻ trộm và ân nhân lắm lúc
bị đồng hóa và người ta cứ thích là đánh, mà đã đánh thì đánh cho bõ
tức, ai chết mặc ai.
Tháng 6 vừa qua, dư luận cả nước được
xôn xao khi hay tin hai kẻ trộm chó bị hàng nghìn người dân vây đánh.
Cao trào hơn, cả nghìn người vây quanh không cho cơ quan công an đưa cẩu
tặc đi cấp cứu khiến một nạn nhân bị tử vong trên đường đi cấp cứu. Cái
chết của nạn nhân này gây đau thương cho cả gia đình và xã hội. Chưa
khi nào nguời Việt xót xa hơn khi mạng người được đem ra đánh đổi với
mạng con chó. Con chó không đến tiền triệu nhưng hàng nghìn người sẵn
sàng bảo vệ còn mặc kệ mạng con người muốn ra sao thì ra.
Đây không phải là lần đầu tiên người
Việt mình ra tay với trộm. Cứ nhìn thấy trộm là người ta túm năm, tụm ba
lại đánh hội đồng mà không cần suy tính xem tình thế thế nào hay chờ
quy định trừng phạt. Hàng ngày, lên mặt báo người ta lại được hay tin
một kẻ trộm chó, chôm chỉa gì đó bị đánh chết, rồi những vụ đánh hội
đồng bác sĩ. Cứ thấy nghi nghi là đánh, cứ không cứu được bệnh nhân là
đánh.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét